Cá con ra biển lớn
"Woa! lớn quá" suy nghĩ ấy xẹt qua trong đầu khi tôi tìm ra công ty Logigear. Lẹ làng bước vào trước khi chút can đảm nhỏ nhoi bị sự hồi hộp nuốt chửng. Từ hồi hôm qua, sau khi nhận được điện thoại mời phỏng vấn, cảm giác vừa mừng vừa lo cứ chực chờ phóng vào ngồi chễm chệ trong cái đầu trống rỗng của tôi. Lấy hết tất cả bài vở đã học về testing cũng như những tư liệu về công ty, tôi ngâm cứu chậm chạp. Giờ đứng ngay trong phòng test, tôi nghe mọi kiến thức đang lục đục dọn dẹp để rời khỏi đầu mình, chỉ còn tiếng tim đập nghe sao mà rõ mồn một. Hoàn tất phần viết, nghe, nói, tôi thấy lòng nhẹ đi một chút, phấn khởi chạy xe về mà mãi nghĩ về những về câu hỏi và phần trả lời, "mình cố hết sức rồi" vang lên trong đầu an ủi tôi được chút đỉnh.Hai ngày hòan tất phần phỏng vấn đánh dấu bước ngoặt to đùng là ngày tôi vào công ty "bự" này. Nhớ lại lòng vui khôn xiết khi báo cho má biết là con tìm được chỗ train để đi làm tester rồi. Thấy má mừng mà tôi cũng rưng rưng.
Bước qua phần training bốn tuần, điều mà tôi cảm nhận rõ rệt nhất là cảm giác vui ít lo nhiều, khó mà có giấy bút nào miêu tả nổi, cho đến bây giờ mỗi sáng đi qua, thấy bóng trainee ngồi trong phòng wall-e là nhịp chân tôi như chậm lại, cảm giác ngày trước lại ùa về như được thấy lại chính mình trong một thước phim quay chậm. Nhưng còn một điều mạnh mẽ hơn nữa mà tôi không bao giờ quên được, như chiếc quạt "ba tiêu" thổi bay sự lo lắng, bất an đó là sự nhiệt tâm của các anh chị trainer qua từng bài giảng, sửa cho chúng tôi những lỗi ngây ngô nhất khi lần đầu viết test requirement, chỉ cho chúng tôi biết quý trọng, nắn nót từng con bug bắt được. Tôi còn nhớ "cô giáo chủ nhiệm" lớp training hồi đó là chị Kim, dù biết chị là sếp lớn trong công ty nhưng vì tại chưa hình dung là lớn cỡ nào nên bọn tôi cứ vui tươi cười nói hết cỡ với chị, giờ nghĩ lại thấy mình sao "hồn nhiên quá". Rồi lần đầu làm quen với TA, trầy trật bắt interface sao control cứ chạy lòng vòng, cố lắm mới làm được Test Module, nhìn nó chạy ro ro, pass xanh xanh, tôi thấy niềm vui như mạch nước ngầm len lỏi trong tim mình.
Bốn tuần trôi qua thật là nhanh, bao kiến thức mới được tôi hấp thụ nhiệt tình, thấy Logigear quen quen được một chút, cơm căn tin ăn đã giáp vòng, món nào cũng thử qua sao thấy ngon hết sức (chắc tại tôi thuộc tuýp dễ nuôi). Ngày cuối được nhận vào làm tuy là ở những team khác nhau nhưng tôi và những bạn chung lớp vẫn kịp nhìn trong mắt nhau những niềm vui mừng phấn khởi mà chẳng cần chi phải nói ra. Vậy là có việc làm rồi, làm trong công ty "bự" nữa nha. Một cảm giác ấm áp chở che bao lấy tôi như con thuyền đã tìm được bến đỗ an tòan sau mấy ngày vật lộn với bão tố. Tựa hồ như cơn mưa rào thắm đẵm con sông lâu ngày đã cạn khô.
Cá con gặp sóng lớn
Hai tháng thử việc bắt đầu, tôi thực tập ở team Leapfrog, làm quen với mấy câu “kinh điển” như ”sysaid IT”, “feel free to contact with me”. Mới đầu còn thấy xa cách với mọi người, thấy mình như vô hình, lọt thỏm trong không khí làm việc tất bật của team, nhưng sau quen dần, thấy ai cũng vui, đối xử với nhau bằng thứ tình cảm lóng lánh chan chứa yêu thương mà tôi ngỡ không bao giờ thấy lại từ khi kết thúc đời sinh viên. Rồi những cái đầu tiên đến như OT nè, chat với client nè, nói chuyện với sếp nè. Sếp ở Logigear không giống với những gì tôi tưởng anh chị nào cũng dễ thương, dễ gần và ăn mặc rất là thời trang (hì hì). Tình cảm của tôi và team ngày một lớn lên qua những lần OT, qua ổ bánh mì chia đôi và nhiều thứ khác nữa. Rồi điều mà tôi sợ nhất cũng đã đến “chuyển team”. Lead thông báo nghe nhẹ tênh, còn tôi thì
lòng sao nặng trĩu. Một cảm giác chới với ập đến. Tôi tự hỏi không biết có ai cảm giác như tôi không. Rồi đây sẽ mất bao lâu để tôi chấp nhận điều này như một phần của công việc?
Túi xách trong tay, kỷ niệm trong tim, tôi đơn độc bắt đầu cuộc hành trình khó khăn và tưởng chừng như bất tận, tôi chuyển team liên tục, mỗi team học được thêm nhiều điều mới, chỉ tiếc là không được ở lâu, team nào cũng vui, để lại trong tôi nhiều điều khó quên làm cho mỗi cuộc chia tay càng thêm khó khăn. Việc chuyển qua làm trainee cho Halibutton làm cho cuộc hành trình như tạm dừng lại. Sau một tháng tôi được làm cho một dự án mới, khi thấy tên mình kế bên chữ “billable” trong moving request, niềm vui trong tôi chợt vỡ òa như tìm lại được điều gì quý giá mà mình đánh mất từ lâu, tôi dành chút thời gian ngắm nhìn tên mình và chữ “billable” ý nghĩa. Cuối cùng tôi cũng được là một phần gì đó cố định trong team, thấy mình có ích, cố gắng được thừa nhận. Dẫu biết cái gì cũng có kết thúc, rồi tôi cũng phải chia tay những
chiếc giếng khoan của Hali như đã từng chia tay những ngày thu ngồi chơi game ở team Leapfrog, ad-hoc cả ngày với PRM, rồi cùng share video với PD, hàng giờ bổ sung kiến thức trên Kaplan web và những chiếc xe của Snap-on, nhưng đó là chuyện tương lai, ngay bây giờ tôi chỉ biết cố gắng để làm tốt nhiệm vụ được giao và đi tiếp trên con đường mình đã chọn.
Trưởng thành chưa con cá?
Cuộc sống luôn chứa đựng nhiều thử thách
Đã hơn một năm từ cái ngày "Woa! lớn quá". Cảm ơn Logigear vì đã cho tôi cơ hội để bắt đầu những trải nghiệm tuyệt vời nhất. Tôi muốn gửi đến cho những bạn trainee một lời nhắn là "Hãy cố gắng và tự tin, khó khăn ban đầu sẽ mở ra những thành công đầu tiên."
Tôi là một tester.
Auto và manual.
Tôi đều mong làm được.
Auto quả là khó.
Manual chẳng dễ đâu.
TA tuy khó tính.
Nhưng cũng thật là cool.
Lúc bắt interface.
Lúc create action.
Pass vui, fail sợ.
Lại phải debug thôi.
Module chạy ro ro.
Lòng vui mừng hớn hở.
Cám ơn TA lắm.
Vì cho tôi nhiều điều.
Hong Mai Nguyen (From LogiGear Community)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét